text
stringlengths
47
59.5k
lênh đênh giữa chốn phồn hoa đâu là chân thật người ta đến mười đã mang hài cốt hình người sân si thù hận hại người hại ta đeo mang phận số loài hoa tô điểm thêm sắc hương hoa thêm mùi tàn hoa nhuỵ rữa dập vùi chuộng hoa sắc mới đẩy lùi cội hoa lênh đênh lối rẻ ngã ba chánh tà lẫn lộn ai ma ai người trần gian liệu có bao người trọng tình chân thật vẹn mười điểm ghi
ở nhà với bố con ơi mẹ đi sang tận xứ người làm thuê yêu quê mà phải xa quê thương con mà phải chia lìa con thơ nhổn ngang trăm mối tơ vò nỗi lo cha mẹ nỗi lo con chồng thương con nên chẳng cầm lòng lệ sa mắt mẹ con cùng khóc theo chém cha cái kiếp khổ nghèo thiếu sau hụt trước gieo neo tháng ngày em đi giúp việc xứ đài quê người chẳng biết ngày mai thế nào người mình bên đó cũng nhiều thôi thì thử vận cũng liều một phen việc làm trước lạ sau quen tiếng tăm ngôn ngữ dần dần học thêm thôi em đừng khóc nữa em đi sang bên đó ít năm lại về chỉ thương chồng ở lại quê thương con vắng mẹ buồn tê lòng mình máy bay đã sắp khởi hành con ra với bố mẹ đành phải đi lệ rơi trong buổi chia ly nụ cười giữ lại dành khi trở về
sớm nay trời lạnh buông sương vẫn phải dậy sớm ra đường tập đi không mưa không gió quản gì phải cố đừng để đến khi phải nằm rồi mọi người lại đến thăm ăn ngủ chẳng được mà nằm không yên lại thuốc men để tốn tiền đừng mà bỏ phí thuốc tiên khí trời
ngoài song hoa tuyết đang rơi trong song có kẻ đang ngồi nhớ em tuyế rơi trắng xóa bên thềm nhớ em thức trắng bao đêm bạc đầu
yêu thơ từ tuổi chín mười đôi câu lục bát trong tôi ngọt ngào con đường đến lớp xôn xao nắng vương giọt nắng thuở nào còn đây nhởi nhơ bướm lượn từng bầy chim chuyền lích chích trên cây đón chào đôi bờ thẳng tắp phi lao vi vu ngọn gió rì rào hát ca ký ức xưa chẳng xóa nhòa yêu câu lục bát để ta tìm về chân trần rảo bước triền đê cỏ may níu giữ chưa hề phôi phai bình minh diệu vợi đan cài đường xưa lối cũ nắng mai ngập tràn đôi vần lục bát miên man quê hương nguồn cội muôn vàn yêu thương
em đi hôm ấy trời mưa hạt dày bối rối hạt thưa dùng dằng ngây thơ anh bảo em rằng mùa yhu mưa lạnh không bằng mùa đông trời mưa sao má em hồng mưa chưa thấm ướt sao lòng ta run rồi như trời sợ em buồn trời đan sợi nắng trời lùn sợi mưa
ngất ngây với nụ cười duyên mặn mà hai lúm đồng tiền thủy chung sang giàu ngôn hạnh công dung cho tôi thầm nhớ tương phùng gối chăn vấn vương tình mãi nợ nần nghiêng lòng đắm đuối tần ngần mến thương
hành trang ôm gói lãng du không màng danh vọng oán thù thế gian đời người bao kiếp hợp tan tử sanh luân chuyển chớm tàn phút giây hồng trần nhẹ bước tới đây nghỉ chân xem hộ cảnh này nhân sinh vạn vật đồ thán linh tinh u mê tranh chấp thoáng nhìn mà đau ba đào dậy sóng nơi sau chữ tình chỉ có lớp màu bên trên bao năm hồ hải chông chênh giữ trong trí niệm cái nền thiện tâm lật trang sách đạo thậm thâm đêm nằm luận giải âm thầm suy tư phàm rằng hư thực thực hư tợ sương buổi sớm từ từ cũng tan thế nên mưu sự nguy nan do lòng bất chính vội vàng gây ra thân này lửa chấp quỷ ma nếu không kiên định ý tà đeo mang giọt đời mật đắng sầu than vui trong khổ não buộc ràng mãi thôi còn lời ngon ngọt vành môi là còn giành giật miếng mồi tứ phương bầu trời loé ánh tà dương chiếu soi mọi lối vô thường vô minh bỏ qua chiến sự đao binh thiên sơn cùng cốc hòa mình thiên nhiên phiêu lưu thế tục cõi tiên khoang thai dạo khắp mọi miền rủi rong ngửa mặt chân bước thong dong thảnh thơi an lạc qua dòng trầm luân
đang giờ phát báo sáng nay tay rung ma líp lòng say tịch tà bỗng nghe thủ trưởng gọi ra trong lòng hồi hộp biết là chuyện chi đồng chí chuẩn bị chuyển đi đây là nhiệm vụ một khi đảng cần nghe tin lòng dạ tần ngần thoáng buồn nhưng lại có phần vui vui buồn vì sắp phải xa rồi xa bao đồng chí xa người quen thân lòng vui không chút phân vân đi làm nhiệm vụ đảng cần vinh quang chiều hè trời nắng chang chang xe bon đường nhựa dưới hàng phi lao ngồi xe lòng cứ nao nao yên dũng ơi gửi lời chào nhớ thương