text
stringlengths
0
3.31k
Những chiếc rìu được làm điêu luyện đã cho thấy những phẩm chất cá nhân đáng có -- sự thông minh, khả năng kiểm soát công cụ tốt, khả năng lên kế hoạch, niềm tâm huyết và đôi khi là sự tiếp cận tới các vật liệu hiếm.
Qua hàng chục ngàn thế hệ, những kỹ thuật đó làm tăng thêm uy tín của những ai thể hiện những khả năng đó và có lợi thế về sinh sản so với những cá thể ít kỹ thuật hơn.
Các bạn cũng biết đó là một phương thức cũ, nhưng mang lại hiệu quả -- "Sao các bạn không tới hang động của tôi để tôi cho bạn xem mấy cái rìu"
(Cười) Tất nhiên là ngoại trừ, điều thú vị về điều này là chúng ta không thể chắc rằng ý tưởng đó được lưu truyền bởi vì loài vượn người đứng thẳng tạo ra những thứ này không có ngôn ngữ.
Rất khó để cầm nắm, nhưng thật phi thường.
Vật này do tổ tiên loài người làm nên -- Tức là vượn người đứng thẳng hay người vượn -- khoảng 50 đến 100.000 năm trước khi có ngôn ngữ.
Trải qua hơn một triệu năm, văn hóa rìu cầm tay là văn hóa đồ chế tác tồn tại lâu nhất trong lịch sử loài người và trước loài người.
Cho đến khi thời kì rìu cầm tay kết thúc, loài người -- như sau này được gọi như vậy -- không hồ nghi việc họ tìm ra cách mới để tiêu khiển và giải trí với nhau bằng cách nói đùa, kể chuyện, nhảy múa, hoặc làm tóc.
Vâng, làm tóc -- Tôi nhấn mạnh điều này.
Trong thời hiện đại chúng ta, kỹ thuật đồ mỹ nghệ tạo nên những thế giới tưởng tượng trong tiểu thuyết và phim ảnh, để biểu lộ cảm xúc mãnh liệt trong âm nhạc, tranh vẽ và khiêu vũ.
Nhưng, một điểm cơ bản của đặc điểm tổ tiên vẫn còn duy trì trong tính yêu chuộng cái đẹp của chúng ta: chúng ta thấy vẻ đẹp trong thành quả điêu luyện
từ Lascaux tới Louvre đến Carnegie Hall, con người có một sở thích bẩm sinh vĩnh cửu đối với cái đẹp trong tác phẩm nghệ thuật.
Chúng ta thấy đẹp trong những thứ được làm hoàn chỉnh.
Lần sau bạn có đi ngang qua cửa sổ một cửa hiệu nữ trang trưng bày một viên đã hình giọt nước được cắt tỉa đẹp đẽ, đừng quá chắc chắn chỉ là nền văn hóa đang nói với bạn rằng nữ trang lấp lánh thật đẹp.
Tổ tiên xa xưa yêu hình dạng đó và thấy nó đẹp vì kỹ thuật làm nên nó thậm chí trước khi họ có thể nói được sự yêu thích của họ.
Có phải vẻ đẹp này nằm ở mắt người nhìn nó?
Không, nó ở sâu trong tiềm thức chúng ta.
Đó là một món quà, lấy từ những kỹ năng đầy trí tuệ và cuộc sống giàu cảm xúc của tổ tiên chúng ta.
Phản ứng mạnh mẽ trước các hình ảnh, là để biểu hiện cảm xúc về nghệ thuật, đối với vẻ đẹp của âm nhạc, đối với bầu trời đêm, sẽ tồn tại cùng chúng ta và con cháu sau này cho đến chừng nào con người còn tồn tại.
Cảm ơn.
(Vỗ tay)
Môn xe đạp leo núi ở Israel là điều tôi làm với niềm đam mê và sự tận tâm.
Khi tôi ngồi trên chiếc xe đạp của mình, tôi thấy mình kết nối với vẻ đẹp hùng vĩ của Isarel và tôi thấy mình gắn kết với lịch sử đất nuớc và với những điều răn trong Kinh Thánh.
Với cá nhân tôi, đạp xe dạy tôi về sự tự chủ.
Khi tôi lên đến đỉnh của một ngọn núi dốc ở một nơi hoang vu Tôi thấy mình thật trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Như thể tôi đuợc gắn kết với những di sản hay với những nguồn năng lượng vĩ đại hơn tôi rất nhiều.
Đây là những nguời bạn đồng hành của tôi ở phía cuối của bức ảnh, đang lo lắng nhìn tôi.
Và đây là bức ảnh nữa của họ.
Tiếc rằng tôi không thể công khai khuôn mặt hay tên thật của họ, bời vì những nguời bạn đồng hành của tôi là những tù nhân thiếu niên, tội phạm trong một trại giam cách nơi này 20' đi xe đạp giống như mọi thứ khác ở Isarel.
Tôi đạp xe với bọn trẻ vào thứ ba hàng tuần, dù trời nắng hay mưa, suốt bốn năm qua giờ đây, bọn trẻ trở nên rất quan trọng với tôi.
Câu chuyện bắt đầu bốn năm truớc.
Trại giam của họ được xây dựng ngay trên một con đuờng tôi đi qua mỗi ngày, xung quanh trại là dây thép gai, cổng điện và lính gác.
Trong một lần đạp xe, tôi thuyết phục để đuợc vào trại giam và gặp quản giáo ở đây.
Tôi nói với nguời quản giáo tôi muốn tổ chức một câu lạc bộ đạp xe leo núi ở đây và tôi muốn dẫn lũ trẻ đến vùng đồi núi gần đây.
Tôi nói:" Hãy cùng tìm cách để tôi đưa muời đứa trẻ một lần mỗi tuần đạp xe trong mùa hè ở đây"
Nguời quản giáo cuời, ông ấy nói ông ấy nghĩ tôi mất trí và ông nói, "Đây là trại giam nguời phạm tội nghiêm trọng.
Họ phải bị giam giữ.
Họ không nên ở bên ngoài"
Chúng tôi thảo luận, và mọi chuyện cứ thế nối tiếp nhau
Tôi chắc chắn không thể đến nhà tù ở bang New Jersey, Mỹ mà trình bày ý tuởng này. nhưng đây là Isarel, người quản giáo có cách hiện thực hóa nó
Và hai tháng sau, chúng tôi đuợc tự do ở bên ngoài có tôi, muời thiếu niên ở trại giam, và Russ, một giám sát viên tuyệt vời, người đã trở thành bạn thân và bạn đồng hành của tôi trong dự án này.
Vài tuần sau, tôi có vinh hạnh đưa những đứa trẻ đến với thế giới hoàn toàn tự do nơi có những khung cảnh tuyệt đẹp như thế này tất cả đều là ở Isarel các em đuợc tiếp cận những sinh vật khác nhau với đủ loại kích thuớc, màu sắc, hình dạng và các đặc điểm khác.
Mặc dù có rất nhiều điều tuyệt diệu như vậy, chặng đầu của chuyến đi lại rất khó khăn
Mỗi chướng ngại vật nhỏ, mỗi đoạn đuờng dốc, có thể khiến các em muốn dừng lại và không đi nữa.
Chúng tôi đã gặp tình huống này nhiều lần.
Tôi nhận ra đó là do các em đã trải qua một khoảng thời gian khắc nghiệt chứ không phải vì các em không đủ sức.
Đây chính là lí do khiến các em sa ngã.
Tôi cảm thấy sốt ruột hơn bao giờ hết, vì tôi đến đây không chỉ để ở bên các em, mà còn để đạp xe và xây dựng một nhóm đoàn kết nhưng tôi không biết nên làm gì.
Để tôi kể cho bạn một truờng hợp.
Chúng tôi đang đạp xe xuống núi, thì lốp xe truớc của Alex bị kẹt vào một khe đá.
Nên cậu ấy bị ngã xe, và bị thuơng nhẹ, nhưng Alex vẫn lên xe đạp của mình nhưng rồi cậu ấy liên tục nhảy lên, nhảy xuống xe và tức giận chửi thề.
Rồi cậu ấy ném mũ bảo hiểm,
quăng ba lô đi.
Cậu ấy chạy đến cái cây gần nhất bẻ cành và ném đá và văng tục chửi thề một cách khủng khiếp.
Tôi chỉ biết đứng đó, chứng kiến sự việc không tin vào mắt mình, không biết làm gì.
Tôi quen làm việc với các thuật toán, cơ sở dữ liệu và với những học sinh có chí tiến thủ, chứ tôi chưa bao giờ chuẩn bị để đối phó với một thiếu niên giận dữ và bạo lực giữa nơi đồng không mông quạnh.
Các bạn cần nhớ những việc này không xảy ra ở những nơi tiện nghi.
Chúng xảy ra ở những nơi như thế này, trên sa mạc Judean, cách xa con đường gần nhất những 20 km.
Điều bạn không thể thấy qua bức ảnh này là trong những nguời tham gia hành trình, có một thiếu niên ngồi trên một tảng đá, nói: "Không đời nào tôi di chuyển khỏi đây
Tôi chịu đựng đủ rồi."
Vấn đề thật nan giải vì cách này hay cách khác, bạn phải khiến cậu ấy đi tiếp bởi vì trời sắp tối và nguy hiểm hơn.
Sau vài lần, tôi đã biết cách xử lí.
Truớc đó, mọi việc thật tệ
Tôi đe doạ chúng, nhưng không có tác dụng.
vì cả cuộc đời, chúng đã nghe quá nhiều.
Rồi tôi nhận ra khi một đứa trẻ lên cơn thịnh nộ điều tốt nhất bạn có thể làm là ở gần chúng, điều này thật khó, vì bạn chỉ muốn tránh xa chúng.
Nhưng cả cuộc đời, các em đã chứng kiến nguời khác tránh xa chúng.
Như vậy, điều bạn phải làm là ở gần cố gắng thu hẹp khoảng cách vỗ vai các em hoặc đưa chúng một thanh sôcôla.
Tôi sẽ nói, "Alex, chuyến đi thật vất vả.
Cháu nên nghỉ vài phút rồi chúng ta đi tiếp."
"Ông biến đi, đồ điên.
Vì sao ông đưa tôi đến nơi quái quỷ này?"
Và tôi sẽ nói,"Bình tĩnh,Alex
Chú có sôcôla này."
Alex sẽ tức giận kêu , "Arrrggg!"
Bạn nên biết rằng chúng tôi thuờng xuyên đói trong và sau chuyến đi.
Mà Alex là người thế nào đã?
Alex 17 tuổi.
Khi cậu ấy 8 tuổi, cậu ấy bị đưa lên thuyền ở Odessa và bị vận chuyển đến Isarel một mình.
Cậu ấy đến Tel Aviv và không may mắn nên phải lang thang trên phố và trở thành thành viên chính của một băng đảng.
Cậu ấy đã dành mười năm cuộc đời ở đúng hai nơi, khu ổ chuột và nhà tù liên bang cậu ta ở tù trong hai năm truớc khi cậu ấy ngồi trên tảng đá đó.
Và cậu ấy có thể đã bị áp bức, bỏ mặc, phản bội bởi rất nhiều người lớn thời gian qua.
Với một đứa trẻ như vậy, khi một nguời cậu tôn trọng mà ở cạnh cậu không bỏ rơi cậu trong mọi tình huống, dù cho cậu cư xử thế nào, Điều đó giúp xoa dịu những tổn thuơng truớc đó.
Đây là hành động thông cảm vô điều kện, điều mà cậu ấy chưa bao giờ nhận được.
Tôi muốn nói thêm về tầm nhìn của chương trình này.
Khi bắt đầu chuơng trình bốn năm trước, tôi dự định xây dựng một nhóm gồm những nguời vuợt khó vươn lên.
Hình ảnh của Lance Amstrong hiện hữu trong tôi.
Tôi mất hai tháng trong phẫn nộ để nhận ra dự định này không phù hợp, rồi tôi có một dự định khác cấp thiết hơn và dễ thực hiện hơn.
Tôi chợt nhận ra, mục đích của những chuyến đi nên là giúp bọn trẻ tiếp xúc với một điều: tình yêu.
Tình yêu với đất nuớc, với những ngọn đồi lên xuống, với những sinh vật tuyệt vời xung quanh ta động vật, cây cỏ, côn trùng yêu thuơng và tôn trọng giữa những thành viên trong nhóm nhỏ, và trong đội đạp xe, và quan trọng nhất, yêu thuơng và tôn trọng bản thân mình, đây là điều bọn trẻ thuờng quên.
Cùng với bọn trẻ, tôi cũng thay đổi rất nhiều.
Tôi, đến từ một môi truờng cạnh tranh trong lĩnh vực khoa học và công nghệ cao.
Tôi từng tin rằng chỉ có lý lẽ, lô gíc và sự nỗ lực bền bỉ mới dẫn đến thành công.
Truớc khi gặp lũ trẻ, tôi luôn cố gắng để mọi việc tôi làm vơí lũ trẻ hay với bản thân tôi đều phải hoàn hảo, tối ưu, nhưng sau khi làm việc với chúng một thời gian tôi hiểu thêm về giá trị của sự thông cảm sự linh hoạt và việc bắt đầu với một dự định, nếu dự định đó chưa phù hợp, chẳng sao cả.
Bạn chỉ cần thay đổi dự định một chút và nghĩ ra phương cách thực tế, hiệu quả.
Vậy nên hiện tại đây là những phuơng châm sống của tôi, nếu bạn không thích, tôi có những phuơng châm khác.
(Cười) (Vỗ tay) Một trong những phương châm đó, là sự tập trung.
Trước mỗi chuyến đi, chúng tôi ngồi với lũ trẻ, và cho chúng một từ để nghĩ về trong chuyến đi.
Chúng phải đuợc định hướng để tập trung về một vấn đề vì có rất nhiều điều xung quanh xảy ra .