text
stringlengths
0
3.31k
Mục đích đầu tiên là sử dụng thiết kế trong bộ máy giáo dục công cộng tác với tiến sỹ Zullinger đó là lý do tại sao chúng tôi ở đây.
Nhưng ngoài ra, chúng tôi nhận ra rằng hạt Bertie như một cộng đồng khao khát cái nhìn mới của sự tự hào và kết nối và của một vốn sáng tạo mà họ đang rất thiếu thốn.
Và thế là thành mục tiêu, vâng, để mang thiết kế đến với giáo dục, nhưng rồi để hiểu ra làm như thế nào giáo dục có thể trở thành một phương tiện truyền bá cho sự phát triển của cộng đồng.
Để làm được điều này chúng tôi đã đưa ra 3 cách tiếp cận khác nhau đến điểm chung giữa thiết kế và giáo dục.
Và tôi nên nói rằng 3 điều này là những cái mà tôi đã làm ở hạt Bertie, nhưng tôi cũng khá tự hào rằng nó cũng đã hoạt động được ở hầu hết cộng đồng hẻo lánh ở Hoa Kỳ và có thế là cả các quốc gia khác.
Đầu tiên trong ba điều chính là thiết kế cho giáo dục.
Đây là điểm đơn giản, rõ ràng nhất, điểm giao nhau của hai mảng.
Đó là cấu trúc vật lý của khoảng không phát triển, nguyên vật liệu và kinh nghiệm cho giáo viên và học sinh.
Đps là sự câu trả lời cho sự tụt hậu nhanh chóng và sách giáo khoa lỗi thời và những giáo trình kinh khủng mà chúng ta xây dựng cho nền giáo dục ngày nay.
Và điều này đưa cho chúng ta 2 cách khác nhau
Đầu tiên là chuỗi cải tiến cho phòng máy tính.
Theo truyền thống, phòng máy tính, đặc biệt là tại một trường học dưới chuẩn như ở hạt Bertie nơi mà học sinh đến ngồi làm bài kiểm tra một vài tuần một lần, phòng máy tính như một cái tù thử khả năng chịu đựng
bạn vào trong, đối mặt với bức tường, làm bài, và ra về
Vì vậy chúng tôi muốn thay đổi cách học sinh tiếp cận với công nghệ, để tạo ra khoảng không vui vẻ và mang tính chất xã hội hơn lôi kéo hơn và dễ tiếp cận hơn. Và cũng để tăng cường khả năng cho giáo viên sử dụng khoảng không để hướng dẫn về công nghệ cho học sinh.
Và đây là phòng thí nghiệm ở trường cấp 3. Hiệu trưởng ở đó thì rất yêu thích cái phòng này.
Mỗi khi có khách, đây là nơi đầu tiên ông dẫn họ đến thăm.
Và đây là đồng sáng tạo với một vài giáo viên về hệ thống sân chơi giáo dục gọi là không gian học tập.
Nó cho phép những sinh viên trình độ sơ đẳng học tập những môn chính thông qua trò chơi và hoạt động chạy vòng quanh, hò hét và là một đứa trẻ.
Trong trò chơi mà những đứa trẻ đang chơi ở đây... trong tình huống này chúng đang học phép nhân cơ bản thông qua một trò chơi gọi là Match Me.
Trong trò chơi này bạn chọn 1 lớp chia thành 2 đội, mỗi nhóm ở một bên sân chơi, giáo viên sẽ lấy một viên phấn và chỉ viết một con số lên mỗi cái lốp xe
Và rồi giáo viên sẽ đặt ra một bài toán ví dụ như là 4 nhân 4 rồi một sinh viên ở mỗi nhóm phải thi để tìm ra rằng 4 nhân 4 là 16 rồi tìm ra cái lốp có số 16 và ngồi lên đó.
Và mục đích của trò chơi là tất cả thành viên trong đội được ngồi lên lốp xe thì đội đó thắng.
Và tầm ảnh hưởng của không gian học tập khá là gây ngạc nhiên và ấn tượng.
Mmột vài lớp và giáo viên đã báo cáo điểm thi cao hơn, học sinh hứng thú với bài học, đặc biệt là các bé trai, chạy ra ngoài và chơi, họ không còn sợ một phép nhân nhiều con số.... và giáo viên cũng có thể sử dụng những thứ này như một công cụ để đánh giá tốt hơn về việc học sinh hiểu về các bài học mới như thế nào.
Vì vậy với những thiết kế cho giáo dục tôi nghĩ thứ quan trọng nhất và phải có sự chia sẻ về giái pháp với giáo viên, vì thế giáo viên có động cơ và khát khao sử dụng chúng công cụ này.
Đây là ông Perry. Ông í là trợ lý giám thị.
Ông ấy tham gia một trong bốn ngày tập huấn giáo viên và thắng 5 vòng của trò Match Me liên tiếp và rất tự hào về bản thân mình.
(Cười) Cách tiếp cận thứ hai là tự thiết kế lại giáo dục.
Đây là điều phức tạp nhất.
Cần phải có một cái nhìn bao quát toàn bộ hệ thống xem giáo dục được quản lý ra sao và cái gì được đưa ra và đưa cho ai
Trong nhiều tình huống, thay đổi không phải là tất cả mà chính là tạo ra những điều kiện để sự thay đổi trở nên khả thi và có động ở để thay đổi, điều này nói thì dễ nhưng làm thì khó trong những khu dân cư hẻo lánh và cũng in sâu trong hệ thống giáo dục tại những nơi xa xôi hẻo lánh.
Vì vậy với chúng tôi, đây là một chiến dịch công gọi là kết nối Bertie.
Có hàng ngàn chấm màu xanh trên toàn hạt này
Để cho một quỹ của phòng giáo dục để đưa máy tính bàn và kết nối mạng đến mọi nhà có trẻ em trong hệ thống giáo dục công.
Ngay bây giờ tôi nên nói, chỉ có khoảng 10 phần trăm hộ gia đình thật sự là có kết nối mạng internet.
Và những nơi có WiFi là ở trong tòa nhà trường học, hoặc ở quán gà rán Bojangles, nơi mà tôi thường ngồi lê
Bên cạnh đó, mọi người biết đấy, làm người khác hứng thú, và tự hỏi về những chấm bi màu xanh khắp nơi, hỏi hệ thống trường học để hình dung làm sao nó có thể trở thành chất xúc tác để kết nối cộng đồng nhiều hơn
Cần phải với ra ngoài biên giới của bức tường trường học và nghĩ về cái làm sao họ có thể đóng vai trò trong sự phát triển của cộng đồng
Đống máy tính đầu tiên đang chuẩn bị được lắp đặt vào mùa hè năm nay, và chúng tôi đang giúp tiến sĩ Zullinger phát triển một vài chiến lược xung quanh việc làm sao để kết nối giữa trường học và gia đình mở rộng việc học tập ngoài trường học
Và đây là cách tiếp cận thứ ba, cái mà tôi thấy thú vị nhất, tôi sẽ nói ngay bây giờ, là thiết kế như giáo dục
thiết kế như giáo dục có nghĩa là là cái mà bạn có thể thực sự dạy một cách sáng tạo trong giáo dục công và không biết sáng tạo một cách cơ bản' không phải như kiểu học vật lý bằng cách lắp ráp một tên lửa nhưng bằng cách học đầu óc thiết kế song song với kỹ năng xây dựng trở thành một mục đích chung của cộng đồng.
Thế có nghĩa là những người thiết kế không còn là cố vấn, mà là giáo viên, và chúng tôi chịu trách nhiệm về việc gia tăng sự sáng tao cho thế hệ tiếp theo.
Và thiết kế đưa ra một khung giáo dục là một loại thuốc giải độc cho sự buồn chán, cứng nhắc, mệnh lệnh rất nhiều trường đang trong cảnh này
Nó ở ngay trước mặt, cần sự tham gia, cần sự xây dựng tích cực, và nó cho phép bọn trẻ áp dụng tất cả các kiến thức từ môn học chính vào thực tiễn.
Vì vậy nên chúng tôi bắt đầu suy nghĩ về sự thực tiễn của những lớp dạy nghề và những lớp này sẽ như thế nào - lớp dạy nghề mộc và nghề luyện kim Thường thì những lớp như vậy dành cho những đứa trẻ không định vào đại học.
Nó như là những lớp hướng nghiệp.
dành cho tầng lớp lao động, công nhân.
Dự án đơn giản như là hãy làm một tổ chim cho mẹ dịp Giáng sinh.
Mấy thập kỷ gần đây, nguồn đầu tư cho các lớp dạy nghề gần như đã cạn kiệt.
Nên chúng tôi đã nghĩ, nếu như những lớp dạy nghề có thể quay trở lại, nhưng lần này định hướng cho dự án xung quanh những thứ mà cộng đồng cần, và để truyền sức sống cho những lơp dạy nghề với nhiều hơn những quá trình suy nghĩ thiết kế sáng tạo cần thiết.
Và chúng tôi đã lấy ý tưởng này và làm việc với tiến sĩ Zullinger trong năm vừa qua viết nên một giáo trình một năm ở trình độ trung học cho lớp 11.
Và chương trình này sẽ được bắt đầu trong bốn tuần nữa, vào cuối mùa hè. Tôi và cộng sự, Matthew, vừa trải qua quá trình đầy gian khổ để lấy chứng chỉ giáo viên trung học để thực sự tham gia vào giáo trình.
Và giáo trình sẽ như sau
Trong hai học kỳ, học kỳ thu và kỳ xuân, học sinh sẽ dành 3 tiếng mỗi ngày trong diện tích 4 ngàn 5 trăm feet vuông của lớp dạy nghề/studio.
Và trong suốt thời gian đó, học sinh sẽ làm mọi thứ từ việc ra ngoài và tìm hiểu về dân tộc học hay là tìm hiểu về nhu cầu thực tiễn, quay trở lại studio, động não và hình dung ra thiết kế để tìm ra những ý tưởng có thể được sử dụng, và rồi chuyển vào trong xưởng và bắt đầu thử nghiệm chúng, xây dựng, làm nguyên mẫu tìm hiểu khả năng ứng dụng và chao chuốt sản phẩm cuối cùng.
Và khi mùa hè đến, học sinh sẽ được trao một công việc làm thêm hè.
Họ sẽ được trả lương như những nhân viên của dự án H và trở thành nhân viên xây dựng với chúng tôi để xây dựng những dự án cho cộng đồng.
Và dự án đầu tiên, xây dựng vào mùa hè tới, sẽ là một khu chợ ngoài trời ở trung tâm thành phố, tiếp theo là những bến xe buýt có mái cho cho hệ thống xe buýt trường học năm thứ hai và dự án nâng cấp nhà cửa cho người cao tuổi vào năm thứ ba.
Những dự án này rất dễ được nhận thấy rõ ràng và rất mong rằng những học sinh có thể chỉ và nói, "Tôi đã xây dựng nó, và tôi rất tự hào."
Và tôi muốn mọi người gặp gỡ ba học sinh cảu chúng tôi.
Đây là Ryan.
Cô bé 15 tuổi.
Cháu rất yêu nông nghiệp và muốn trở thành một giáo viên trung học.
Cháu muốn đi học đại học, nhưng vẫn muốn trở về hạt Bertie, vì đó là nơi gia đình cô bé sinh sống, nơi cô gọi là nhà, và cô bé rất mong muốn được đóng góp mình chơi nơi mà cô đã may mắn được sinh ra.
Điều mà Studio H có thể mang lại cho cô bé là một cách để cải thiện kỹ năng để cô bé có thể đóng góp lại bằng một cách thiết thực nhất.
Đây là Eric. Cậu bé chơi cho đội bóng bầu dục.
Cậu rất thich đua xe đường trường, và muốn trở thành một kiến trúc sư.
Và đối với cậu, Studio H mang đến một cách để phát triển kỹ năng cần thiết để trở thành một kiến trúc sư, mọi thứ từ vẽ nháp, xây dựng sắp thép và gỗ mộc, làm sao để tìm hiểu một khách hàng.
Và đây là Athony.
16 tuổi, thích săn bắn câu cá và các hoạt động ngoài trời và bất cứ việc gì liên quan đến đôi bàn tay. Và đối với cậu, Studio H có nghĩa là cậu có thể tiếp tục việc học thông qua liên kết với các hoạt động chân tay.
Cậu thích lâm học, nhưng không chắc chắn, nếu nếu cậu bé cuối cùng không đi học đại học, cậu vẫn có trong tay những kỹ năng công nghiệp cần thiết.
Những gì thiết kế và xây dựng thực sự mang lại cho nền giáo dục công là một lớp học theo kiểu khác.
Tòa nhà này ở trung tâm, rất có thể sẽ trở thành một phiên chợ trong tương lai, cũng là một lớp học.
Và đi ra ngoài cộng động và phỏng vấn người hàng xóm về những loại thực phẩm họ mua từ đâu và tại sao lại mua đó la bài tập về nhà.
Và buổi lễ cắt băng khánh thành ở cuối mùa hè khi khu chợ đã được xây dựng và mở cửa cho công chúng, đó là kỳ thi cuối kỳ.
Và đối với cộng đồng, những gì thiết kế và xây dựng mang lại là quá trình thực tế có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mỗi dự án kéo dài trong một năm. Và nó biến giới trẻ thành tài sản lớn nhất và nguồn tài nguyên lớn chưa được khai thác trong việc tưởng tượng về một tương lai mới.
Và chúng tôi thấy rằng Studio H, đặc biệt trong năm đầu tiên, chỉ là một câu chuyện nhỏ... 13 học sinh, 2 giáo viên một dự án ở một khu vực.
Nhưng chúng tôi thấy rằng phương pháp này có thể được áp dụng ở nơi khác.
Và tôi rất tin tưởng vào sự mạnh của một câu chuyện nhỏ, vì thực sự là rất khó để làm việc nhân đạo ở quy mô toàn cầu.
Bởi vì, khi bạn nhìn xa như thế, bạn sẽ mất đi khả năng nhìn người khác như con người.
Cuối cùng, chính thiết kế là một quá trình của sự giáo dục không ngừng nghỉ cho những người mà ta làm việc cùng và cho chính chúng ta như những người thiết kế.
Và hãy đối mặt với nó, những người thiết kế, chúng ta cần làm mới mình.
Chúng ta cần tự giáo dục mình về những điều quan trọng, chúng ta cần làm việc bên ngoài vòng tiện nghi nhiều hơn nữa, và cần trở thành những công dân tốt hơn trong chính khu vực của mình.
Và cho dù đây chỉ là một câu chuyện rất nhỏ, chúng tôi hy vọng rằng nó đại diện cho một bước đi theo một hướng đứng đắn cho tương lai của những cộng đồng ở nơi xa xôi hẻo lánh và cho tương lai của hệ thống giáo dục công và rất mong rằng cũng cho tương lai của ngành thiết kế.
Xin cám ơn.
(Khán giả vỗ tay)
Hôm nay, tôi muốn nói chuyện với các bạn về vấn đề xung đột sắc tộc và nội chiến.
Những điều này không phải là những chủ đề vui vẻ gì và chúng cũng không đem lại những tin tức gì mới lạ mà cuộc thảo luận này muốn hướng đến.
Tuy nhiên, không những có chí ít một vài tin tốt lành để nói rằng xung đột bây giờ đã ít hơn so với hai thập kỷ trước, mà quan trọng hơn là việc chúng ta đã nhận thức rõ hơn về những điều chúng ta có thể làm để giảm thiểu hơn nữa con số những cuộc xung đột sắc tộc và nội chiến và những thương đau mà chúng tạo nên.
Xin nêu ra ba yếu tố nổi bật: lãnh đạo, ngoại giao và tạo lập thiết chế
Điều tôi chú trọng trong bài nói chuyện của mình là tại sao những yếu tố đó là quan trọng, quan trọng ra sao, và tất cả chúng ta có thể làm gì để đảm bảo rằng chúng duy trì được tầm quan trọng đó theo chiều hướng tốt. có nghĩa là, bằng cách nào để tât cả chúng ta góp phần phát triển và cải thiện những kỹ năng dành cho các cấp lãnh đạo ở khu vực và thế giới để đem lại hòa bình và duy trì nền hòa bình đó.
Nhưng chúng ta hãy bắt đầu từ đầu.
Những cuộc nội chiến đã trở thành tiêu đề cho các bản tin từ nhiều thập kỷ trước đến nay, và đặc biệt là những cuộc xung đột sắc tộc liên tục hiện diện như một nỗi đe dọa an ninh thế giới.
Khoảng gần hai thập niên trở lại đây, tình hình trở nên tồi tệ và những hình ảnh ghi được đã và đang là nỗi ám ảnh.
Ở Georgia, sau nhiều năm bế tắc, chúng ta đã thấy bạo động trỗi dậy hàng loạt vào tháng 8 năm 2008.
Nó nhanh chóng leo thang thành một cuộc chiến kéo dài 5 ngày giữa Nga và Georgia, làm cho Georgia bị chia cắt nhiều hơn trước.
Ở Kenya, cuộc tranh cử Tổng Thống năm 2007 mà chúng ta đã nghe nói đến nhanh chóng dẫn đến tình trạng bạo lực căng thẳng hơn giữa các sắc tộc cùng sự chém giết và di tản của hàng ngàn con người.
Ở Sri Lanka, cuộc nội chiến kéo dài mấy chục năm giữa đồng bào thiểu số Tamil với dân tộc số đông Sinhala dẫn đến một cao trào đẫm máu năm 2009 sau khi khoảng 100 nghìn người đã thiệt mạng kể từ năm 1983.